ở chung với trúc mã thật xấu hổ
21:98. Chính các người và những vật mà các người tôn thờ ngoài Allah sẽ là chất đốt của Hỏa ngục, nơi mà các ngươi sẽ đi vào. 21:99. Nếu những tượng vật này là những thần linh thực sự, thì chúng sẽ không đi vào; nhưng tất cả sẽ đi vào trong đó. 21:100. Trong đó
Vì đối với tuổi vợ chồng thì nên dựa vào cung sanh còn đối với bạn bè hoặc đối tác làm ăn chung thì nên dựa vào cung phi.Ví dụ : tuổi Đinh Mùi (1967), lấy vợ tuổi Nhâm Tý (1972) thì tuổi Đinh Mùi cung sanh là Đoài, tuổi Nhâm Tý cung sanh là Chấn thì sẽ cho ra Tuyệt Mạng
Thiền viện Trúc Lâm Sùng Phúc. Thay đổi Trang Facebook Fanpage của Thiền Viện Trúc Lâm Sùng Phúc Giác Ngộ và Giải Thoát Lễ Truyền Bồ Tát Giới năm Nhâm Dần Pl.2566-DL.2022 tại TVTL Sùng Phúc Lễ Truyền Giới Bồ Tát tại TVTL Sùng Phúc Cái kén con tằm Kinh Lăng Nghiêm giảng giải - PHẦN LƯU THÔNG VÀ TÓM KẾT Lễ Khánh Thọ
Chịu hết xiết, mẹ cõng con trốn về thành phố. Mẹ vay mượn chút ít chạy chợ trên, lộn chợ dưới. Bị mắng là con buôn, bị quản lý thị trường rượt đuổi còn hơn mã tà. Một đôi lần bị cướp sạch cả vốn. Đến nổi, nói ra thật xấu hổ, chỉ còn cái vốn trời cho.
Tên gốc: 和竹马的羞耻同居. Tên Hán Việt: Hòa trúc mã đích tu sỉ đồng cư. Tác giả: Tiểu Thanh Tân Đại Diêm Nhân. Tình trạng bản gốc: Hoàn 27 chương. ―――――― VĂN ÁN. Lang kỵ trúc …
Ich Will Dich Kennenlernen Auf Englisch. This page seems to be missing... We couldn't find what you were looking for. You could try searching for something else you love!
Editor Nấm - Tối hôm qua Chu Chu có mơ một giấc mộng. Vẫn là một hồi mộng xuân. Trong giấc mộng, cô và các thực tập sinh uống say rượu, liền gọi điện thoại cho Giang Thần đến đón cô, không ngoài ý muốn bị anh mắng một hồi. Bất quá mắng cũng mắng, nhà cô và nhà anh cũng là hàng xóm nhiều năm nay. Hiện tại Chu Chu lại ở nhờ trong căn hộ chung cư của anh, Giang Thần vẫn đem khuôn mặt đen tới. Lúc đầu, Chu Chu vẫn còn rất tỉnh táo, kết quả xe chạy được nửa đường, rượu bắt đầu ngấm, cô lôi kéo cổ áo chính mình, liên tiếp ồn ào kêu nóng. Giang Thần bị cô quậy đến không có biện pháp, duỗi tay đến giúp cô mở hai viên cúc áo. Ai ngờ ngay lúc này Chu Chu bỗng nhiên chơi xấu, bắt lấy tay anh trực tiếp đặt lên trên ngực mình. Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào da thịt nóng bỏng, nam nhân giật mình, vội vàng thu tay trở về. Giang Thần cau mày, sắc mặt bình thản giống như chưa có chuyện gì xảy ra "Em đã uống quá nhiều." Chu Chu vừa thấy anh cau mày, cũng có chút không cao hứng lắm. "... Tại sao ở trong mộng anh cũng không thú vị như vậy, vẫn là nam nhân..." Cô bất mãn mà lẩm bẩm, không chú ý tới khóe miệng Giang Thần đang giật giật. Chu Chu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh trong hai giây, bỗng nhiên quyết định phải cho anh xem nhan sắc của mình a. Chu Chu cười xấu xa, suy nghĩ nói Cô đang ở trong mộng, như vậy cô làm gì đều cũng không sao. Dù sao, chỉ cần cô không nói, Giang Thần ở hiện thực cũng sẽ không biết —— "Em lại làm gì?" Nhận thấy Chu Chu đột nhiên tháo dây an toàn, ngả về phía anh. Giang Thần còn tưởng cô uống quá nhiều nên không ngồi yên, theo bản năng duỗi tay ra muốn đỡ cô. Kết quả, vô cùng chính xác nắm lấy phần thịt mềm trên ngực cô, bàn tay cách lớp quần áo vô ý thức mà nắm lấy. "Hừ..." Chu Chu theo phản xạ tính mà hừ một tiếng, nghe được giọng nói căng thẳng của Giang Thần. "Xin lỗi." Giang Thần cũng có chút xấu hổ, anh vội vàng buông tay ra, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy dây lưng trên eo bị lỏng. Giang Thần sắc mặt biến đổi "Em đang làm gì vậy?!" Chu Chu cười hì hì gối đầu lên đùi anh, vươn tay ra đem dây lưng của anh tháo ra. Đầu ngón tay du ngoạn trên chiếc quần tây của anh, tựa hồ muốn đo vật bên trong lớn bao nhiêu. Chu Chu "Có đi có lại a! Em cũng giúp anh giải nóng!" Mặt Giang Thần tức khắc đen đi "Dậy." "Giang Thần, có thứ gì đó trong quần anh!" Đầu ngón tay Chu Chu đi vòng quanh ở gần nơi đó ở, tận mắt nhìn thấy lều nhỏ của Giang Thần dựng lên. "..." Giang Thần chửi thề hai câu trong lòng, đang muốn mắng cô hai câu. Đột nhiên cả người chấn động, hô hấp đều ngừng lại. Chu Chu bắt đầu duỗi tay đi vào. "Bên trong thật sự có cái gì ai!" Cô hưng phấn mà kêu lên, rất giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới.
Editor Nấm-Tối hôm qua Chu Chu có mơ một giấc mộng. Vẫn là một hồi mộng giấc mộng, cô và các thực tập sinh uống say rượu, liền gọi điện thoại cho Giang Thần đến đón cô, không ngoài ý muốn bị anh mắng một hồi. Bất quá mắng cũng mắng, nhà cô và nhà anh cũng là hàng xóm nhiều năm nay. Hiện tại Chu Chu lại ở nhờ trong căn hộ chung cư của anh, Giang Thần vẫn đem khuôn mặt đen đầu, Chu Chu vẫn còn rất tỉnh táo, kết quả xe chạy được nửa đường, rượu bắt đầu ngấm, cô lôi kéo cổ áo chính mình, liên tiếp ồn ào kêu Thần bị cô quậy đến không có biện pháp, duỗi tay đến giúp cô mở hai viên cúc áo. Ai ngờ ngay lúc này Chu Chu bỗng nhiên chơi xấu, bắt lấy tay anh trực tiếp đặt lên trên ngực mình. Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào da thịt nóng bỏng, nam nhân giật mình, vội vàng thu tay trở Thần cau mày, sắc mặt bình thản giống như chưa có chuyện gì xảy ra “Em đã uống quá nhiều.”Chu Chu vừa thấy anh cau mày, cũng có chút không cao hứng lắm.“... Tại sao ở trong mộng anh cũng không thú vị như vậy, vẫn là nam nhân...” Cô bất mãn mà lẩm bẩm, không chú ý tới khóe miệng Giang Thần đang giật Chu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh trong hai giây, bỗng nhiên quyết định phải cho anh xem nhan sắc của mình Chu cười xấu xa, suy nghĩ nói Cô đang ở trong mộng, như vậy cô làm gì đều cũng không sao. Dù sao, chỉ cần cô không nói, Giang Thần ở hiện thực cũng sẽ không biết ——“Em lại làm gì?”Nhận thấy Chu Chu đột nhiên tháo dây an toàn, ngả về phía anh. Giang Thần còn tưởng cô uống quá nhiều nên không ngồi yên, theo bản năng duỗi tay ra muốn đỡ cô. Kết quả, vô cùng chính xác nắm lấy phần thịt mềm trên ngực cô, bàn tay cách lớp quần áo vô ý thức mà nắm lấy.“Hừ...” Chu Chu theo phản xạ tính mà hừ một tiếng, nghe được giọng nói căng thẳng của Giang Thần.“Xin lỗi.” Giang Thần cũng có chút xấu hổ, anh vội vàng buông tay ra, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy dây lưng trên eo bị lỏng. Giang Thần sắc mặt biến đổi “Em đang làm gì vậy?!”Chu Chu cười hì hì gối đầu lên đùi anh, vươn tay ra đem dây lưng của anh tháo ra. Đầu ngón tay du ngoạn trên chiếc quần tây của anh, tựa hồ muốn đo vật bên trong lớn bao nhiêu. Chu Chu “Có đi có lại a! Em cũng giúp anh giải nóng!”Mặt Giang Thần tức khắc đen đi “Dậy.”“Giang Thần, có thứ gì đó trong quần anh!” Đầu ngón tay Chu Chu đi vòng quanh ở gần nơi đó ở, tận mắt nhìn thấy lều nhỏ của Giang Thần dựng lên.“...” Giang Thần chửi thề hai câu trong lòng, đang muốn mắng cô hai câu. Đột nhiên cả người chấn động, hô hấp đều ngừng lại. Chu Chu bắt đầu duỗi tay đi vào.“Bên trong thật sự có cái gì ai!” Cô hưng phấn mà kêu lên, rất giống như phát hiện ra một món đồ chơi trên thực tế, một người đã xem vô số phim cấm như anh, không thể dùng những từ ngữ đơn giản như vậy để hình dung hành động của cô lúc tay mềm mại của con gái hoàn toàn bất đồng với bàn tay của nam nhân. Cô tựa như tò mò thứ bên trong mà tìm kiếm. Toàn bộ quần bị tay nhỏ cô làm căng ra, lòng bàn tay mềm mại thỉnh thoảng chọc vào cây gậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Thần thiếu chút nữa không nhịn được.“Chu Nịnh! Em ngồi xuống cho anh!” Giang Thần tức giận đến mức gọi cả họ tên cô. Anh vẫn đang lái xe!Giang Thần theo bản năng kéo tên đầu sỏ họa “Tay”, lại không nghĩ tới Chu Chu còn giảo hoạt hơn anh. Đột nhiên duỗi tay cầm cây gậy, trực tiếp mang nó ra, phân thân cực đại đứng thẳng tắp, làm người khác muốn bỏ qua đều khó.“Oa! Giang Thần, của anh thật lớn nga!”“...” Theo lý thuyết mà nói, lời này hẳn là một lời hay, nhưng dù thế nào thì Giang Thần cũng không cao hứng vì giây tiếp theo, Chu Chu đã duỗi tay ra chọc vào cái túi đựng con cháu của anh. Thiếu nữ khẽ cười một tiếng, chơi xấu mà nhẹ nhàng nhéo một chút. Một cổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ dọc theo cột sống xông thẳng lên đại não, Giang Thần thiếu chút nữa hừ’ ra sau vang lên một tiếng còi xe không kiên nhẫn,trong gió đêm hỗn loạn vang lên hai câu chửi rửa. Giang Thần nhanh chóng buông tay đang kéo Chu Chu ra, ổn định tay lái. Còn không kịp thở phào nhẹ nhõm. Giây tiếp theo, anh liền nghe được thanh âm của tiểu quỷ nhỏ.“Nguyên lai, anh dấu nhiều đồ ăn vặt ở trong quần như vậy? Anh nhìn, nó đều tràn ra thật nhiều.”Vừa dứt lời, cây gậy đột nhiên bị cô liếʍ một chút. Cái lưỡi ướŧ áŧ đột nhiên phủ lên phân thân nóng rực của anh, trong đầu Giang Thần tức khắc ầm ầm nổ đầu này là đang cố ý muốn anh nghẹn cả đêm nay đúng không?Giang Thần dường như kìm nén sự tức giận của mình, thanh âm có chút nói không nên lời, khàn khàn “Chu Nịnh, em đừng quá quá phận.”Chu Chu chớp chớp mắt “Làm thế nào để nó ra nhiều hơn?”Cô duỗi tay chọc chọc tiểu Giang Thần sắp bay lên trời kia, cũng không để bụng nó có chạm vào khuôn mặt của mình hay không, nghẹn cười nói “Là như thế này sao?”“Vẫn là như vậy?” Vừa dứt lời, cô há mồm liền ngậm lấy qυყ đầυ phấn nộn của của Chu Chu rất nhỏ, do đó không có khả năng một lần liền ngậm hết cây gậy to lớn của anh, vì vậy chỉ có thể ngậm lấy bộ phận phía Thần nhịn không được run lên một chút, theo bản năng muốn tiến đến nơi ấm áp và mềm mại kia. Đôi môi như trái anh đào theo bản năng nhẹ nhàng mυ"ŧ hai cái, đầu lưỡi linh hoạt không biết cố ý hay vô tình mà lướt qua lỗ nhỏ trên qυყ đầυ ——Bất ngờ phanh gấp một cái, Giang Thần theo phản xạ duỗi tay bảo vệ phía gáy cô, hai người theo quán tính ngửa người ra đằng trước. Chu Chu còn chưa kịp phản ứng, cây gậy đã hung hăng đâm vào cổ họng cô. “Khụ khụ...”Đồ vật kia của anh làm cô không thoải mái, Chu Chu vội vàng muốn bò dậy, lại nhận ra cô không thể đứng nổi. “... Đừng nhúc nhích.”Tay người nào đó ấn ở phía sau gáy, sức lực rất lớn khiến Chu Chu có chút hoài nghi sự cố vừa rồi có phải là anh cố ý gây ra hay Chu mới vừa nâng đầu lên một cái, tên kia liền dùng lực ấn cô trở về. Môi đỏ mềm mại cọ xát vào phân thân, thậm chí cô còn cảm thấy thứ trong miệng giật giật vài cái. “Ưmm...”Giang Thần?Chu Chu quay đầu đi, đáy mắt còn mang theo chút nước mắt rơi xuống. Giang Thần cúi đầu nhìn cô, ánh đèn đường yếu ớt xuyên qua cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt đẹp của anh, du͙© vọиɠ không che dấu trong đáy mắt cũng bị chiếu đến rõ ràng.“Anh đã nói rồi, đừng quá phận.”- Hết chương 1 -
Reads 3,212Votes 80Parts 1Ongoing, First published Jul 14, 2020Tên Hán Việt Hòa trúc mã đích tu sỉ đồng cư. Tác giả Tiểu Thanh Tân Đại Diêm Nhân. Editor Kem Design Kem Tình trạng bản gốc Hoàn 27 chương. Thể loại Caoh, thanh mai ttúc mã, ngọt sủng, H văn, song khiết, ngôn tình, hiện đại, 1vs1 ―――――― VĂN ÁN. Trúc mã tới, lên giường lộng thanh mai. Thanh mai ???? Đạo lý gì! Rõ ràng em đè anh trước! Trúc mã "..." ... Kể từ sau khi không cẩn thận ngủ với trúc mã, Chu Chu phát hiện toàn bộ thế giới của cô đều bắt đầu thay đổi _з" ∠_ Tiểu thịt tươi thật sự quá ngây ngô, thiếu nữ ngây thơ đành phải tự mình 'đè bút' lên sân khấu. Chu Chu "Tiểu trúc mã, anh ngồi xuống, chúng ta nói lời trong lòng. Giường anh lớn như vậy, ngủ một mình ngủ có sợ không?" Giang Thần mặt không biểu tình "..." Sợ chết anh!994tinhcam
Edit+Beta Kem Wattpad NhaThi1789 WordPress Lemonicecream1789 Group FB Lemon ice cream “Lục…… Học trưởng?” Chu Huyên Huyên tức khắc không thể tin được “Có phải cả ngày cậu nghĩ đến anh ấy nên nhìn ai cũng thấy giống anh ấy không?” Đường Tử Duyệt đá chân cô một cái “Cậu đang nói gì vậy! Rõ ràng cậu mới là người bị mờ mắt, đúng không!” Chu Huyên Huyên lại nheo mắt, nhìn về phía trước một lúc lâu, đột nhiên trợn mắt rồi quay đầu lại nhìn Đường Tử Duyệt, vẻ mặt hoảng sợ ”Bằng thị lực không rõ, mình phát hiện hình như thật sự là anh ấy.” “Còn Tiểu Ngải thì sao? Sao cậu ấy lại ở cùng Lục học trưởng?” Chu Huyên Huyên mặt đầy khó hiểu. “Mình đoán cậu ấy đang gạt chúng ta, trộm thông đồng với học trưởng.” Đường Tử Duyệt “hừ” một tiếng, nghiến răng, vẻ mặt có chút “Dữ tợn”, nói “Không được, mình phải đến xem một chút.” Chu Huyên Huyên “……” Người này sắp không cứu nổi. Đường Tử Duyệt mặc kệ sự phản kháng của Chu Huyên Huyên, vừa dứt lời liền nắm chặt cánh tay cô, hùng hổ xông tới dưới tàng cây. Khi đi được nửa đường, Đường Tử Duyệt đột nhiên dừng lại. ”Ai u, cậu làm gì vậy! Sao đột nhiên dừng lại!” Chu Huyên Huyên suýt nữa đâm vào lưng cô. “Đây là giả, mình mù.” Mặt Đường Tử Duyệt không chút cảm xúc xoay người lại, kéo Chu Huyên Huyên lại “Hay mình đang nằm mơ.” “Này này, cậu từ từ đã.” Chu Huyên Huyên giữ chặt cô, nhìn ra sau lưng cô. Sau đó, trong tầm mắt nhìn không rõ lắm của cô, xuất hiện một cảnh tượng khó tin —— Lộc Tiểu Ngải tự nhiên duỗi tay kéo góc áo Lục học trưởng, cô, cô, cô ấy còn đút Lục học trưởng ăn cái gì đấy?? Mà học trưởng còn cười với cô? Còn sờ đầu cô?! “…… Mình cũng mù, chúng ta đi thôi.” Chu Huyên Huyên hít một hơi thật sâu. “Đi cái quỷ, mình nhất định phải tìm hiểu rõ.” Đường Tử Duyệt nói, lại lôi kéo cô đến gần hơn một chút “Đây là một sự kiện kinh khủng.” Đầu Chu Huyên Huyên có chút ngốc, mặc cô lôi kéo lặng lẽ đi đến. “Oa, quan hệ giữa hai người bọn họ khẳng định không hề bình thường.” Đường Tử Duyệt nói “Khẳng định không phải mới quen, giống như —— ” “Giống cái gì?” Chu Huyên Huyên thấy cô đang nói thì dừng lại, nghi hoặc nghiêng đầu hỏi. “Giống như ——” Đường Tử Duyệt mở to hai mắt nhìn. Chu Huyên Huyên phản ứng kịp, trợn mắt nhìn nhau, đồng thanh nói “Bạn gái?!” “Trời ạ!” Đường Tử Duyệt sợ ngây người, lại bị tiếng nói lớn của mình và Chu Huyên Huyên làm hoảng sợ, che miệng cô lại “Chờ đã, cậu đừng nói gì, để mình bình tĩnh trước đã.” “Tử Duyệt, cậu không bình tĩnh được đâu.” Chu Huyên Huyên thu tay về “Thanh âm vừa rồi của hai chúng ta có vẻ quá lớn.” “Hả?” Đường Tử Duyệt ngẩn người, vừa quay đầu lại liền thấy Lộc Tiểu Ngải cũng đang ngây người nhìn cô. Sau một lúc im lặng, Chu Huyên Huyên “A” một tiếng, nhìn về phía Lục Thời Xuyên “Chào học trưởng!” Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu, Lộc Tiểu Ngải chợt hồi phục tinh thần —— cô đây là, bị phát hiện rồi sao? Cô đột nhiên hoảng sợ, Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt luôn cho rằng cô và Lục Thời Xuyên không quen biết, lần này có thể sẽ bị đánh… Xong rồi xong rồi. Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ từ vẻ mặt ngây ngốc chậm rãi trợn mắt tròn xoe, đột nhiên xoay người, ”xẹt” một tiếng đưa gói khoai tây chiên cho anh ”Học học học trưởng, tạm biệt” Vừa dứt lời, cô bỏ chạy nhanh như chớp, còn nhanh hơn thỏ. Lục Thời Xuyên “……” Xem ra thể lực của cô khá tốt, không giống người hôm qua mới đi bộ được vài phút đã dựa vào người anh. “Này, sao lại bỏ chạy!” Đường Tử Duyệt phản ứng kịp, nhấc chân đuổi theo Lộc Tiểu Ngải. Chu Huyên Huyên tốn rất nhiều vông sưc smói có thể giữ cô lại, nói với Lục Thời Xuyên “Học trưởng bọ nem đi trước, tạm biệt!” “Ừ.” Đường Tử Duyệt vội vàng đi hỏi Lộc Tiểu Ngải, nên “nam thần” trước mắt cũng quên mất, nói xong “Tạm biệt Lục học trưởng”, liền đi về hướng Lộc Tiểu Ngải chạy trốn. Ánh mắt Lục Thời Xuyên ngưng tụ, nhìn về phía bên đó, khóe môi cong lên. * “Cậu, cậu đứng lại cho mình!” Đường Tử Duyệt kéo Chu Huyên Huyên, thở hổn hển đuổi theo, vồ lấy Lộc Tiểu Ngải. “Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra? Cậu không nói thì đừng nghĩ sẽ đi được!” Đường Tử Duyệt nắm chặt quần áo cô. “Mình…… mình quen anh ấy từ rất lâu rồi.” Lộc Tiểu Ngải trốn tránh, lời nói đứt quãng giải thích với cô “Chính là…… nhà bọn mình gần nhau, cho nên…… biết rất rõ về anh ấy.” Đường Tử Duyệt rất nhanh đã tìm ra từ mấu chốt “Thanh mai trúc mã?” “Ừ.” Lộc Tiểu Ngải thận trọng gật đầu. “À, mình nhớ rồi!” Đường Tử Duyệt vỗ đầu, mở to đôi mắt “Cậu không phải chính là em gái Lục học trưởng mà mọi người nói chứ?” Lộc Tiểu Ngải gật đầu, lại “ừ” một tiếng, khẽ nheo mắt trốn tránh nhìn ra sau. “Cậu được lắm! Cậu còn không nói cho mình biết!” Đường Tử Duyệt nói, tiến lên phía trước một bước. “Chuyện đó, thật ra mình đã nói với cậu.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, cảm thấy bản thân bây giờ đang trong tình thế nguy hiểm, tốc độ nói ngày càng nhanh hơn ”Hôm huấn luyện quân sự mình nói mình đã quen Lục Thời Xuyên từ lâu, cậu nói ——” ”… Mình nói 10 năm trước mình đã gặp anh ấy trong mộng.” Đường Tử Duyệt tự mình nhớ lại điều này. Lộc Tiểu Ngải ra sức gật đầu “Đúng, đúng, đúng.” Đường Tử Duyệt “……” Được rồi, tuy rằng cô cảm thấy bản thân chẳng hay biết gì rất lâu. “Vừa rồi hai người dọa bọn mình hoảng sợ.” Chu Huyên Huyên mở miệng “Bọn mình còn tưởng cậu có bạn trai.” Hai má Lộc Tiểu Ngải đột nhiên ửng hồng “Sao lại thế?” “Nhưng các cậu không được tùy tiện nói chuyện này với người khác.” Lộc Tiểu Ngải suy nghĩ một chút rồi dặn dò hai người “Nếu không mình bị một đám người vây quanh, sẽ rất xấu hổ.” Cô nhớ hôm đó khi đến cao nhị ban bảy tìm Lục Thời Xuyên, ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía cô, cả người không khỏi run lên. “Đã biết đã biết.” Đường Tử Duyệt “hehe” cười hai tiếng “Đảm bảo sẽ không nói cho ai biết.” Sau khi nghe Lộc Tiểu Ngải giải thích rõ ràng, tâm trạng cũng bình thường trở lại. Có lẽ bởi vì mười mấy năm cuộc đời cô đã có vô số nam thần nữ thần nên đối với những chuyện này đã sớm tập thành thói quen. Chuyện Lộc Tiểu Ngải sợ hãi “Sẽ bị Đường Tử Duyệt đánh chết” cũng không xảy ra, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. — “A mình biết rồi!” Sau tiết tự học buổi tối cuối cùng, Đường Tử Duyệt đột nhiên quay đầu lại nói với Lộc Tiểu Ngải “Thảo nào tan học cậu chưa bao giờ đi cùng bọn mình, có phải cậu đều đi cùng học trưởng không? “ “Học trưởng nào vậy?” Lộc Tiểu Ngải còn chưa kịp trả lời, một nam sinh ngồi sau lưng cô vô cùng nhạy bén ngửi thấy mùi bát quái, vẻ mặt tò mò, cúi người hỏi “Học lớp nào vậy?” Lộc Tiểu Ngải vội vàng kéo lấy tay áo Đường Tử Duyệt, Đường Tử Duyệt nháy mắt với cô, tự nhiên không đứng đắn nói với vị bạn học kia, cười xấu xa thuận miệng nói “Học cùng lớp học tỷ cậu yêu thầm.” “Cậu đừng nói bậy, tôi khi nào……” Nam sinh đỏ mặt biện giải, có lẽ bị Đường Tử Duyệt nói đúng tâm sự. Chu Huyên Huyên bật cười, lấy tay che miệng, tránh tầm mắt của nam sinh, nhỏ giọng nói “Cậu thật xấu.” Khi bọn họ còn đang cười đùa, Lộc Tiểu Ngải thu dọn cặp sách đi ra phòng học, thò đầu ra cửa sổ nhìn xung quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh sáng đèn đường, mắt lập tức sáng lên, xoay người chạy xuống cầu thang. Nói cũng thật kỳ lạ, rõ ràng lớp cô ở tầng 3, lớp Lục Thời Xuyên ở tầng sáu nhưng anh luôn đến nơi hẹn trước cô. Lộc Tiểu Ngải cũng không cảm thấy bản thân chậm chạp, hơn nữa bước chân của Lục Thời Xuyên luôn không nhanh không chậm, làm sao có thể vừa chạy vừa nhảy xuống lầu nhanh như vậy. Nghĩ trăm lần cũng không ra. Trong đám đông ầm ĩ Lục Thời Xuyên chuẩn xác bắt gặp thân ảnh nhỏ như chim sẻ của cô, đôi mắt bình tĩnh hiện lên ý cười. “Thời Xuyên!” Cô gái nhỏ vui vẻ nhảy nhót lên, mắt hạnh cong cong cười nhìn anh “Anh ra sớm thật.” Lục Thời Xuyên “ừ” một tiếng, cố ý trêu chọc cô, giọng điệu bình tĩnh mà vững vàng “Bởi vì sáng nay bị người nào đó bỏ rơi, nghĩ xem vì sao.” “Ai nha, không phải.” Lộc Tiểu Ngải nghĩ thầm anh sao còn oán trách mình, nói “Em đang vì an toàn tính mạng mà suy nghĩ.” “An toàn tính mạng?” Lục Thời Xuyên rất hứng thú hỏi. “Chính là bạn học em, bọn họ biết quan hệ của em với anh, nói không chừng sẽ đánh em.” Lộc Tiểu Ngải lại cười hì hì nói “Nhưng em không bị đánh, giải thích rõ ràng rồi thôi.” “Hả?” Lục Thời Xuyên nghiêng đầu “Vì sao?” Vì sao…… Lộc Tiểu Ngải suy nghĩ một chút, cũng không biết nói như thế nào với anh. Bởi vì rất nhiều nữ sinh thích Lục Thời Xuyên, mà từ nhỏ cô đã lớn lên cùng anh, khả năng sẽ khiến các cô “Ghen ghét”. “…… Cũng không có gì.” Lộc Tiểu Ngải giật giật tóc “Ai nha, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Ngụ ý là việc nhỏ, không cần hỏi nữa, nên đổi chủ đề khác. Nhưng mà, Lục Thời Xuyên dường như không hiểu tâm tư cô, lại hỏi một vấn đề khác, thản nhiên không để tâm “Em giải thích thế nào với bạn học về quan hệ của chúng ta?” Cái này cũng không có gì khó để nói ra. “Em nói chúng ta đã quen biết từ nhỏ.” Lộc Tiểu Ngải trả lời, lại dừng một lúc “Ừm…… Chính là thanh mai trúc mã.” Thuật ngữ “Thanh mai trúc mã” này thật ra cô chưa từng đề cập với người khác. Bởi vì luôn cảm thấy có chút gì đó. Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ lại Lục Thời Xuyên nói với bạn anh —— thực sự nói với mọi người cô là em gái anh, dường như còn không bằng thanh mai trúc mã đâu. Nghĩ đến đây, cô bĩu môi ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên, liếc mắt một cái “Sao anh lại nói với người khác em là em gái anh?” “Không phải sao?” Đáy mắt Lục Thời Xuyên xẹt qua ý cười, nghiêng đầu hỏi lại cô. “Làm sao đúng được!” Lộc Tiểu Ngải làm bộ muốn đánh anh “Mới không phải!” Lộc Tiểu Ngải cảm thấy cô không nhỏ hơn anh bao nhiêu, mỗi ngày đều giống cái đuôi nhỏ gọi anh là “anh trai”, thật giống một đứa trẻ. “Vậy không phải em gái anh thì chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì?” Lục Thời Xuyên thu lại ý cười, rũ mắt xuống, ánh mắt lướt qua toàn thân cô gái nhỏ, khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu trầm thấp, chậm rãi nói “Em đã nghĩ đến việc sau này hay nhiều năm sau, chúng ta sẽ dùng quan hệ gì để ở bên nhau chưa?” Hết chương 21 ☜ Chương 20Chương 22 ☞
ở chung với trúc mã thật xấu hổ