vợ ơi yêu lại nhé

Lời đăng bởi: nct.phongdq. Bài hát: Làm Vợ Anh Nhé - Chi Dân. Đi qua bao nhiêu khó khăn. Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm. Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên, là người mang đến cho anh những tiếng cười. Em ơi lại gần anh nữa đi. Em hãy nhìn thẳng mắt anh này. Anh sẽ rất Vợ đáp: - Trời ơi, anh Frieder thân yêu, bơ em quệt đường ray rồi. Pho mát thì sắp tới. Có một miếng rớt khỏi túi và lăn xuống chân núi. Em đã cho miếng khác đi gọi về. Frieder bảo: - Katherlieschen, chẳng có ai lại đi quết bơ lên đường ray, để pho mát lăn xuống chân núi. Vâng, anh Frieder thân yêu. Đáng nhẽ anh phải dặn em trước mới phải. Phần 1 Vợ ơi! Yêu lần nữa - Câu chuyện kể về cuộc hôn nhân sắp đặt của Phúc và Thịnh, cả hai đến với nhau qua lời hứa hôn của mẹ. Bị chồng lạnh nhạt, 2 chị dâu ghẻ lạnh, may mà vẫn được mẹ chồng chăm sóc chu đáo nhất nên không thấy tủi thân khi ở trong nhà này. cover lại nè:33🔞 Một con sói nham hiểm lúc nào cũng ra vẻ vô hại, như con cừu non đáng yêu. Cô thỏ trắng ngây thơ, trong sáng. Khỏi phải nói cũng biết thỏ trắng thế nào cũng bị sói ăn sạch cho coi. Nam Hoá Vợ à, anh ở trên nhé 3viên DỊCH TIỂU NAM- ĐẠI MĨ THANH Chồng ơi, ngoan nào, chúng ta về nhà Chồng chị lại giận dỗi anh yêu em, mèo nhỏ kệ ngta Để anh mỗi ngày chăm sóc nó Không ngon giống em Bảo bối, em vội về nhà làm gì 😊 Vợ ơi, chồng giận rồi; Giới Thiệu Ich Will Dich Kennenlernen Auf Englisch. Từ Lạc trải qua mấy ngày quan sát và trị liệu, coi như là đã ổn định vài ngoài phòng sĩ đưa tay đỡ cặp kính, nhìn danh sách kiểm tra trên tay, " Ổn rồi, không có vấn đề gì nguy hiểm nữa, các chỉ số rất bình thường, thai máy tốt, tim thai đập bình thường, cũng không có dị tật, vài hôm nữa làm kiểm tra một lần để đảm bảo."Diệp Thành gật đầu với các bác sĩ, " Vất vả rồi, cảm ơn mọi người."Hoàng Hiếu từ xa tây trang chỉn chu đi tới trước mặt Diệp Thành. " Diệp tổng, điều tra xong hết, có thể yên tâm được rồi."Diệp Thành gật đầu với Hoàng Hiếu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi phòng bệnh, Từ Lạc đang ngồi trên giường xem chăm chú một quyển sách, thấy Diệp Thành đi tới, cô cũng không có phản Thành trầm mặc ngồi xuống bên giường bệnh của cô, hắn đưa tay lấy một quả quýt, lột vỏ rồi tách múi quýt đưa tới miệng Từ Lạc, nhẹ giọng, " cho em.""Tôi không ăn quýt." Từ Lạc xoay Diệp Thành vẫn như cũ không động đậy, múi quýt vẫn ở trước miệng Từ người giằng co một hồi, cuối cùng Từ Lạc đành chịu thua, cô mở miệng ăn múi quýt kia vào, sau đó liền nhíu mày, " chua quá."Hắn nghe cô bảo chua, liền bỏ quả trên tay, bóc quả khác, vừa thao tác vừa nói, " ngày mai, tôi chuyển viện cho em, đến khi xuất viện, Diệp Trạch sẽ là nhà của em, em an tâm dưỡng thai, những cái khác đừng nghĩ đến."Từ Lạc hơi kinh ngạc, đặt cuốn sách trong tay xuống, khuôn mặt nhưng lại đầy trấn định nhìn Diệp Thành, cô nói, " Tôi sẽ không về Diệp trạch ở."" Không được nháo, tôi lo cho em." Hắn lại đưa múi quýt khác cho vào miệng Lạc quăng cuốn sách qua một bên, trực tiếp đoạt quả quýt bóc rồi trên tay hắn, tự cô tách để ăn. Cô vừa ăn vừa nói, giọng quyết tuyệt," Diệp Thành, anh đừng tự cho mình là đúng, đừng nghĩ rằng tôi sẽ vì đứa nhỏ mà cam tâm tình nguyện để theo anh về. Hai chúng ta vốn đã không còn gì, vậy nên không cần qua lại nữa. Cho dù anh chưa kí đơn Ly Hôn, nhưng tay tôi đã kí rồi. Còn về đứa con, chúng ta đều có thể kí thỏa thuận nuôi dưỡng. Nếu anh không chịu, vậy thì tôi sẽ đi khỏi Thành Phố, vĩnh viễn biến mất trước mắt anh." Diệp Thành siết chặt bàn tay của cô, " Từ Lạc, em nghe tôi được không, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, cũng sẽ đối tốt với em."Từ Lạc giật tay cô khỏi tay hắn, " tôi mệt mỏi rồi, anh mau đi đi.""Từ Lạc, là trước đây tôi có lỗi với em, hiện tại em có con với tôi, tôi không thể bỏ mặc em đâu. Tôi.." Hắn còn chưa dứt lời liền bị Từ Lạc ngăn lại," anh chưa chịu đi đúng không?" Cô một cái nằm quay lưng vào vách, chửi lớn, " mẹ kiếp, đi đi, tôi sống sao kệ tôi, cũng không liên quan đến anh nữa. Lãi nhải mãi, rõ phiền...cút..."Sắc mặt Diệp Thành trầm xuống, định kéo cô để chất vấn thì Từ Lạc đã cuộn tròn trong chăn kín mít, không noi tức đến nghiến răng, đành chua xót rời khỏi phòng Lạc chùm trong chăn, nhưng mắt lại mở to, trong lòng cười giễu Thành khốn kiếp, đối tốt cái gì chứ? Tốt cái quần í, cô không có tin hắn nữa....Hắn mà thay đổi, thì cô có mà đội mo cau đi khắp thủ đô mà khen hắn luôn ấy chứ...Mà không, hắn mà thật lòng thay đổi, thì cô thay tên đổi họ theo họ hắn luôn....Sàm...bà đây mà tin anh...lần nữa...hứ làm cún luôn......Cuối cùng việc chuyển viện cho Từ Lạc cũng thuận lợi. Cô vốn không muốn chuyển viện, dù gì, đội ngũ bác sĩ bên này cũng không tệ mà cái đồ khốn Diệp Thành cố chấp như kim loại đồng thiếc vậy, axit cũng không mòn, cứ dùng lý do đứa nhỏ trong bụng cô là của Diệp gia, cho nên cần tới bệnh viện tốt hơn...Thế nên đó là lí do cô đang có mặt ở bệnh viện sang chảnh nhất Thủ đô nhíu mày, nhìn hết đồ thiết bị trong phòng bệnh cao cấp đặc biệt này, phòng rất rộng, đầy đủ tiện nghi, như một cái chung cư nhỏ, dụng cụ xa hoa bày biện đúng quy tắc, trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Mẹ ơi, Diệp Thành hắn là đang đốt tiền sao?Hắn không xót, nhưng cô thì xót chết được, tên nhà giàu này xem tiền là giấy vụn sao chứ?Bên ngoài phòng bệnh, viện trưởng dẫn theo một đội ngũ bác sĩ giàu kinh nghiệm, đi về phía phòng họp, theo yêu cầu của Diệp Thành mà đưa ra phương án chăm sóc cho Từ bệnh đang an tĩnh, cánh cửa liền mở ra, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đẩy đẩy gọng kính giả cận, từ tốn, " Lạc Lạc."Từ Lạc ngước mắt vừa nhìn, là Lương Minh nở nụ cười nói, " Bác sĩ Lương, khéo quá, sao cô lại ở đây, nào qua đây ngồi."Lương Minh Phương đi tới ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, đầu tiên xem thử cô đang truyền dịch đã đúng chưa, lại hỏi thăm một phen tình huống của cô, mới thở dài," hazz, sao thế, đang yên đang lành, lại xảy ra chuyện như vậy, thật may là cô và đứa bé không sao đấy."Từ Lạc cách lớp áo sờ bụng nhỏ hơi nhô lên của cô, "ừm, tôi không sao rồi, nhưng mà bọn khốn lòng lang dạ sói đó, tôi sẽ không tha cho bọn chúng.""Ừm, " Lương Minh Phương gật gật đầu, " trong lòng cô cảm thấy thoải mái là được."" Bác Sĩ Lương hôm nay sao lại ở đây?" Từ Lạc cười cười lộ ra hai cái răng khểnh, đổi chủ đề, " cô không phải làm ở bệnh viện Trung Ương sao? sao lại mặc đồ ở đây...?"Lương Minh Phương hừ lạnh, " còn không phải vị kia nhà cô, hắn ta một yêu cầu tất cả các bác sĩ nam nữ chuyên khoa sản tề tựu về đây, nói là để chăm sóc cho vợ hắn. Thật là hắn không biết thì thôi, biết rồi lại phô trương đến thế, tôi nói này Từ Lạc, chồng cô í, hắn ta bày trận địa còn lớn hơn là dàn quân nhập ngũ ấy."Từ Lạc ngẩn ra, sau đó xùy một tiếng, " anh ta đó là vì tôi sao? Hứ, chẳng qua tôi mang thai con hắn, mang dòng máu của Diệp gia, nên hắn muốn đối tốt với tôi thôi. Kì thực tôi cũng chẳng có liên quan đến hắn đâu.""Vậy cô định làm thế nào?" Lương Minh Phương tò mò." Chả làm thế nào cả." Từ Lạc cúi đầu. Trong lòng cô rất rõ ràng, cô nói, " Hắn muốn đối tốt với tôi chẳng qua là vì bảo bảo mà thôi. Còn tôi, sinh con xong, một kí thỏa thuận với anh ta, bằng không tôi ôm con tôi, trốn hắn suốt đời." Tác giảNguyễn Nhiễm Thể loạiTruyện Ngôn Tình , Truyện Ngược , Truyện Sủng NguồnSưu tầm Tình trạngĐang cập nhật Lượt đọc913 Cập nhật30/06/2021 Năm năm yêu anh, Từ Lạc mong mỏi Diệp Thành một ngày nào đó sẽ chấp nhận tình cảm này, thế nhưng cái cô chờ đến là kết cục bị đuổi ra khỏi lại biết mình có con với anh, nỗi đau chồng chất, vết thương trong lòng, đau khổ thể xác, vất vả nuôi một ngày, Diệp Thành lại quỳ trước cô mà nói Vợ ơi, tha lỗi cho anh, chúng ta yêu lại có tha thứ hay không? Chương mới cập nhật Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé Danh sách chương Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé Trời vừa về chiều, Diệp Thành quả nhiên lái xe đến cửa quán của Từ Lạc. Anh trong ánh mắt kinh diễm của Ngọc Thảo, lặng lẽ đi vào quán, thấy Từ Lạc ngồi trên ghế, liền thở phào, "Lạc Lạc, chúng ta đi thôi em." Từ Lạc cầm lấy một cái túi bên cạnh, bên trong đựng hoa cúc trắng và một ít đồ định mang theo đến mộ. Diệp Thành rất tự nhiên dắt tay Từ Lạc, Từ Lạc cũng không có ý phản kháng, cô dặn dò Ngọc Thảo mấy câu, rồi cứ như vậy theo tay Diệp Thành đi ra bên ngoài. Ngọc Thảo và Tú Quỳnh yên lặng nhìn bóng lưng hai vợ chồng họ. Ngọc Thảo cười trộm nói "Tui thấy, trải qua khoảng thời gian như vậy, quan hệ của bọn họ hình như tốt hơn nhiều á." "Xác suất lớn, là quay lại?" Tú Quỳnh tò mò hỏi. Ngọc Thảo lại lắc lắc đầu, "tôi cảm thấy vẫn là chưa đến giai đoạn đó, tạm thời khả năng ở... giai đoạn khảo nghiệm? Chị Từ Lạc của chúng ta thiếu hụt cảm giác an toàn, làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, muốn để chị ấy hoàn toàn giao trái tim ra một lần nữa, tôi cảm thấy Diệp tổng còn phải cố thêm một chút nữa." Tù Quỳnh ký đầu Ngọc Thảo một cái "Ài, tui nói bà đó, tiểu thuyết ngôn tình bà viết về chị Từ Lạc, viết đến đâu rồi?" "Ừ, viết được 3 chương, cảnh giường chiếu của chi Từ và..... Diệp tổng, bà xem không?" "Haizzz, chị Từ tốt với bà như thế, bà lại ở sau lưng dám viết ngôn tình thịt văn cho chị ấy, thật không biết xấu hổ nha." Tú Quỳnh mặt hơi đỏ, "lề mề cái giề hả, gửi vào mail cho tui đi, nhanh lên a!" Cả hai cô nàng ồn ào hết cả một buổi chiều. .... Từ Lạc bên này, ngồi xe Diệp Thành đến nghĩa trang Yên Sơn. Xe càng chạy gần đến nghĩa trang Yên Sơn, tâm trạng cô lại càng trùng xuống, nặng nề mấy phần. Mỗi lần đến ngày dỗ mẹ, cô như cảm thấy trong lòng mình có một tảng đá to lớn nặng trĩu đè ép, trong đầu vẫn luôn thỉnh thoảng vang lên mấy lời dạy kia của mẹ cô. Chờ đến nơi, Diệp Thành dừng xe, dắt Từ Lạc đi vào bên trong. Mắt Từ Lạc vẫn hơi mờ, nhưng đối với nơi mẹ mình yên nghỉ, cô vẫn nhớ rõ quen thuộc. Cô đi tới trước bia mộ, trầm mặc một hồi, ôm lấy Diệp Lạc Thiên từ trong tay Diệp Thành, ssu đó nói với Diệp Thành "Anh đứng bên chỗ xa kia chờ em nhé." Diệp Thành biết tâm trạng cô không tốt, cho dù rất muốn ở lại bên cạnh cô, nhưng rốt cuộc vẫn đành quay đầu một bước phải nhìn cô ba lần đi xa một chút. Từ Lạc hít một hơi thật sâu, đặt một bó cúc trắng trước bia mộ. "Mẹ, con đến thăm mẹ đây." Giọng cô hơi run run, "không chỉ có con, còn có cháu trai mẹ, anh ấy cũng đến thăm mẹ." Trời dần tối, ánh tà dương tùy ý nhuốm đỏ phía chân trời, ánh sáng đỏ cam ấm áp phát sáng chiếu đầy nền trời và đất, nhìn như mang theo một loại cỗ ấm áp mà ban ngày không có, giống như trong mộng. Trong nghĩa trang Yên Sơn, gió xuân mang theo chút hơi lạnh của mùa đông vương lại, như sóng biển lướt qua. Từ Lạc đứng trước bia mộ, ánh mắt cô mơ hồ không nhìn thấy rõ chữ trên bia, nhưng cô biết, mẹ cô đã an nghỉ bên trong. Cô trầm lặng rất lâu, rốt cuộc đi lên trước hai bước, ngồi xuống sát trước bia mộ. "Mẹ, mẹ ở bên đó vẫn khỏe chứ?" Từ Lạc nhẹ nhàng hỏi. Gió lại tới thổi lá cây xào xạc giống như một câu trả lời dịu dàng đáp lại. "Mẹ cũng đi nhiều năm rồi, mẹ có phải cũng đã quên, con trông như thế nào rồi không?" Từ Lạc ôn nhu cười nói, "con xin lỗi, thời gian trước bận bịu, lại có vấn đề với cơ thể, nên không đến thăm mẹ được. Nhưng mà mẹ yên tâm, con bây giờ đã ổn rồi." Từ Lạc duỗi tay, sờ sờ bia mộ lạnh như băng, "mẹ, mẹ xem, đây chính là cháu trai của mẹ. Nó tên Diệp Lạc Thiên. Con và nó là mẹ con tiền định, hai chúng con có sinh nhật chung một ngày, mẹ nói có trùng hợp không? Mẹ xem mặt nó này, nhìn cái tay nghịch ngợm của nó xem.." Từ Lạc nhẹ nhàng trêu nhóc con Lạc Thiên, nhìn nhóc con mở miệng ra lại đóng lại, nhẹ giọng u oa. " Mẹ à, gần đây con gặp phải chút chuyện phiền lòng muốn nói với mẹ." Từ Lạc dựa lưng vào bia mộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh chiều tà trên không trung chiếu khuôn mặt cô một mảng ánh sáng nhu hòa, ánh mắt cô giống như đầm nước trong suốt, ửng lên tia sáng mềm mại của ráng chiều. "Con trước đây đã đến trước mộ mẹ nói với mẹ, con đã thật tâm yêu một người đàn ông, là chồng con, Diệp Thành. Lúc chúng con kết hôn, chính là không có tình yêu, anh ấy không yêu con, chỉ kết hôn vì trách nhiệm, nhưng con....con lại yêu anh ấy, cảm thấy cả đời này chỉ có thể là anh ấy." Từ Lạc có chút nghẹn ngào, "con lấy anh ấy 5 năm, chỉ nhận được một tiểu Lạc Thiên, không nhận được gì khác, ngược lại lúc mang thai, con còn bị anh ấy đuổi khỏi nhà, muốn ly hôn. Rồi phải nhìn anh ấy cười nói với người phụ nữ khác, cho dù con là vợ anh ấy, haizz..." "Bây giờ nghĩ lại, con phiền lòng lắm mẹ ơi, nhưng mà cũng may, những chuyện kia đều là quá khứ." Từ Lạc khoát tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, "khoảng thời gian này, anh ấy vậy mà lại muốn theo đuổi lại con mẹ à, anh ấy hối hận vì đã làm con đau khổ, anh ấy nói đã yêu con, trong lòng có con, thích con, muốn lại ở bên con lần nữa." Từ Lạc nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Cô khẽ quay đầu qua nhìn Diệp Thành đứng phía xa. Ánh mắt cô coi như hơi mờ, vì vậy cũng không thấy rõ mặt và biểu cảm của Diệp Thành. Cô chỉ có thể nhìn thấy vóc người cao lớn của Diệp Thành yên lặng đứng đằng xa, đứng trong ánh sáng trời chiều ôn nhu, dường như đang nhìn về phía cô. Hai tay của Diệp Thành từng mang đến cho cô vô số tổn thương. Là đôi tay kia của anh đã ném đồ ăn mình làm cho anh, là đôi tay kia lạnh lùng đẩy cô ra xa, rồi ở bên cạnh Lưu Tâm Nhã. Nhưng mà....Cũng chính đôi tay kia của Diệp Thành, vào lúc cô không nhìn thấy, trở thành ánh sáng duy nhất của cô. Anh đã từng tổn thương cô, nhưng hiện tại lại đang vô cùng kiên định bảo vệ cô. Từ Lạc nghẹn ngào, dở khóc dở cười thở dài, "mẹ à, mẹ nói anh ấy sao lại thất thường vậy chứ?" Nếu như hồi đó trong lòng thật sự có con, lại có thể hung dữ như vậy, lạnh lùng với con như vậy? Phải đến khi tạo thành tổn thương cho con rồi, mới chạy cuống cuồng lên cứu vãn. EQ của anh ấy sao lại thấp vậy chứ? Đồ ngốc, thật sự rất ngốc." Từ Lạc vẫn nói, "có lẽ anh ấy từ nhỏ đến lớn, muốn gì được đó, cho nên đối với tình cảm, căn bản không có khái niệm và kinh nghiệm đúng không mẹ." Cô nhẹ nhàng đung đưa con trai, một bên tự giễu cười nói, "dù sao thì bây giờ nghĩ lại, mấy năm đó con sống không khác gì trong lò thiêu. Nhưng mà, mẹ ơi, Diệp Thành anh ấy thời gian này đối với con thật sự rất tốt, con không phải đầu gỗ mà không cảm nhận được." Từ Lạc thu lại ánh mắt, "con không phải không muốn mở lòng với anh ấy, con á, mẹ cũng biết con mà, gai góc đầy mình như con nhím, nhưng con nhím cũng biết sợ hãi mà. Nỗi băn khoăn củ con quá nhiều, Diệp Thành có tiền, có thế như vây tới giờ ai cũng ước muốn anh ấy. Mấy hôm trước đã có người ở toilet muốn hiến thân cho anh ấy." Bàn tay nhỏ của nhóc con Diệp Lạc Thiên túm lấy cổ áo Từ Lạc, Từ Lạc vẫn không hay biết, vẫn lẩm bẩm nói "con thật ra vẫn sợ, sợ anh ấy chưa trưởng thành trên mặt tình cảm, con sợ một ngày lại bị anh ấy chán ghét mà vứt bỏ, bị anh ấy đuổi đi một lần nữa, con sợ Lạc Thiên cũng chịu tổn thương từ tình cảm của hai chúng con... ....Mẹ, mẹ nói xem, con vẫn có thể nhảy vào biển tình này không?" Nói xong câu này, Từ Lạc mệt mỏi tựa vào bia mộ, giống như rất nhiều năm về trước, cô đã từng tựa vào vai mẹ mình mà tán dóc. Cô lải nhải nói rất nhiều, rất nhiều, nói ra tất cả chuyện vặt của mình và Diệp Thành, nói đến trời tối sạm lại, gió lớn hơn, cô mới hít sâu một hơi. Bên này, Diệp Thành ngày càng không yên, lưỡng lự qua lại, không ngừng nhìn về phía Từ Lạc, muốn đi qua xem cô thế nào, nhưng lại sợ cô mất hứng không vui, anh gấp gáp đến mức, trong lòng muốn bốc hỏa. Do dự rất lâu, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cắn răng bước nhanh tới bên cạnh Từ Lạc, cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô "Lạnh hơn rồi, em khoác áo vào trước nha, anh không quấy rầy em đâu, anh giờ lại đi qua bên kia liền, em đừng giận được không?" Anh nhìn trên người Từ Lạc choàng áo khoác của mình rồi, cảm thấy như vậy chắc sẽ không bị cảm, mới yên tâm xoay người định đi. Nhưng là còn chưa kịp đi, Từ Lạc bỗng nhiên nắm tay anh kéo lại. "Thành à. Cùng em." Diệp Thành kinh ngạc quay đầu lại, "Lạc Lạc, em..." Trong đôi mắt Từ Lạc như có ánh trăng sáng trong "Anh ngồi cùng em một lát nhé!" Năm năm yêu anh, Từ Lạc mong mỏi Diệp Thành một ngày nào đó sẽ chấp nhận tình cảm này, thế nhưng cái cô chờ đến là kết cục bị đuổi ra khỏi lại biết mình có con với anh, nỗi đau chồng chất, vết thương trong lòng, đau khổ thể xác, vất vả nuôi một ngày, Diệp Thành lại quỳ trước cô mà nói Vợ ơi, tha lỗi cho anh, chúng ta yêu lại có tha thứ hay không? Đánh giá từ 119 lượt Bạn đang đọc truyệnVợ Ơi, Yêu Lại Nhé của tác giả Nguyễn Nhiễm. Từ Lạc dùng 5 năm để yêu Diệp Thành, ấy vậy kết cục của cô vẫn là bị anh đuổi ra khỏi đớn, dằn vặt, khi biết mình mang thai con anh. Cô một mẹ đơn thân nuôi con..Rồi một ngày, Diệp Thành lại quỳ trước cô mà nói. Vợ ơi, tha lỗi cho anh, chúng ta yêu lại có đồng ý tha thứ cho anh hay không?Nếu là fan của Nguyễn Nhiễm, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa Quyển 1,Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa Quyển 2 hayTinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa.

vợ ơi yêu lại nhé