nhà có điêu thê
Chương 705. Chương 705: Vậy Thì Tránh Xa Tôi Một Chút. Diệp Quân Tước không nói gì, Trần Mộng Dao đã không còn yêu anh, ba năm mà anh bỏ qua là cả đời, ba năm phụ lòng người, trả bằng cả quãng đời còn lại. Nhưng anh không muốn tin một cô gái mà trong mắt cô chỉ có mình
Truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 560 với tiêu đề 'Bởi Vì Tôi Hiểu Cô Ấy' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật n2 E0) ĐAU s với xử tôt với người yêu cũ, còn có điêu gì muốn hỏi sao? Cô có chút tức giận: "Anh cái người này tại sao như vậy
Chương 1: Là Lớn Lên Không Ít. "Nghe nói anh ấy tốt nghiệp từ Nam Đại chúng ta đó, quyên góp tiền cũng không có gì phải ngạc nhiên hết, tốt xấu gì cũng là người có tiền nhất Đế Đô nha. Quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai nha… nam thần quốc dân đó, người đàn
5. Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt. Truyện online hay mang tên Trong Nhà Có Kiều Thê nói về một nữ nhân từ cổ đại nhờ vào hệ thống xuyên việt màxuyên không đến hiện đại nhằm kéo dài tính mạng và tìm kiếm người hữu Xem thêm ».
Đang ra. Đánh giá: 8.3/10 từ 89 lượt. Thể loại: Hiện đại, sinh tử, cưới trước yêu sau, chủng điền, trạch đấu. Độ dài: 294 chương + 4 phiên ngoại. Vì bản tính chính trực ngay thẳng, Quách Tĩnh Tĩnh một lòng muốn làm một cảnh sát giao thông gương mẫu. Nhưng cũgn bởi vì
Ich Will Dich Kennenlernen Auf Englisch. Edit TPNS Beta Miyuki Bạn Thư Mộng này nhiều lúc cứ như một em gấu bông lông xù, bị chồng ôm qua ôm lại= “Hai người đẹp, xin mời.” Một gã đàn ông gầy nhưng rắn rỏi bước tới mời Cổ Ly và Thư Mộng lên thuyền. Cổ Ly lạnh nhạt hừ một tiếng, kéo tay Thư Mộng sải bước lên thuyền. Gã kia đi sau kinh ngạc hỏi Đại Tích Tiểu Tích “Sao nghe lời thế? Chúng mày dạy dỗ kiểu gì đấy?” Tiểu Tích cười, hất hàm “Sao phải dạy, mĩ nhân do bọn tao dâng lên đương nhiên phải để đại vương đích thân dạy dỗ chứ. Bọn tao chỉ bảo hai đứa nó, đi Kim cung là đến với vinh hoa phú quý, cái bọn này cả đời đã biết mùi tiền tài, quyền thế là gì đâu, lại chẳng cúi đầu răm rắp.” Lũ còn lại nghe thế thi nhau a dua theo. Cổ Ly và Thư Mộng liếc nhau, nụ cười hiện lên trong ánh mắt. Tiền tài? Quyền thế? Hai người bọn họ một người giàu nhất thiên hạ, một người quyền lực nhất thiên hạ, còn ai trên đời này có thế lực và thân phận tôn quý bằng bọn họ đây? Dùng tiền tài và quyền lực để khuất phục Thư Mộng và Cổ Ly ư? Đúng là nhảm nhí! Cổ Ly và Thư Mộng sóng vai bước lên thuyền liền phát hiện ra con thuyền này chỉ là giả mạo thuyền chở hàng mà thôi. Tuy bên ngoài vẫn chất đống hàng hóa, nhưng bên trong lại hoàn toàn rỗng. Lúc này, trong khoang rỗng của thuyền có mười mấy chàng trai tuấn tú đang ngồi rũ rượi. Các chàng trai trông rất xuống tinh thần, một số bị trói, một số thì kiệt sức nằm im lìm trên giường, ánh mắt cực kì tuyệt vọng. Thư Mộng thì nghiến chặt răng, cơn phẫn nộ trào lên. Cổ Ly biết nàng tức lắm, bèn nắm chặt tay Thư Mộng để nàng giữ bình tĩnh. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi, hắn cần nhổ cỏ tận gốc chứ không phải rút dây động rừng. Thư Mộng cũng biết thế, bèn nén uất hật, tiếp túc đóng vai yếu đuối cho tròn. “Người đẹp, lại đây, các người sẽ ở chỗ này.” Gã đàn ông xun xoe với cả hai hồi nãy chỉ vào cái giường tốt nhất khoang thuyền, toan nắm tay Thư Mộng dắt đến. Thư Mộng vội vàng né ra, chạy sang bên kia Cổ Ly, sợ sệt bấu chặt tay hắn. Cổ Ly thấy thế thì nghiêm mặt quát “Ngươi giở trò gì đấy?” Rồi vờ như bảo vệ Thư Mộng. Tiểu Tích lập tức lôi cổ gã kia ra “Làm gì thế? Người dâng cho đại vương mà cũng dám đụng vào, chán sống rồi à?” Gã kia phân bua “Tao chỉ cho họ chỗ tốt nhất thôi mà, có dám chạm vào đâu.” Tiểu Tích nạt “Biết thì tốt. Chúng nó không cần bọn mày chăm lo, hai huynh đệ tao tự xử lí. Chúng nó cũng không thích bị người khác sờ mó, chúng mày liệu hồn tránh xa ra, đụng vào thì đừng trách anh em tao trở mặt.” Gã kia bực tức hừ một tiếng bỏ đi. Đại Tiểu Tích âm hiểm quan sát bốn tên còn lại, thấy mặt tên nào cũng nhăn như bị rách thì cười ha hả. Cổ Ly dắt Thư Mộng đến chỗ được chỉ cho. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng thì hắn cười thầm, véo tay nàng thật mạnh. Thư Mộng bèn quay lưng lại với lũ người kia, nét mặt bình thường trở lại, cáu kỉnh trừng Cổ Ly rồi bóp tay hắn trả đũa. “Hô hô, đại ca, hai đứa này cũng thân nhau ra phết! Cũng tốt thôi, dù sao cũng chỉ còn hai chỗ nằm, chúng nó một, chúng ta một, vừa xinh.” Tiểu Tích thấy hai bàn tay của Thư Mộng và Cổ Ly cứ quấn chặt lấy nhau thì cười thích thú. Đại Tích hừ một tiếng “Gặp phải đứa óc bã đậu không cứu nổi mình, còn tự chui đầu vào rọ theo, chả lẽ lại không tử tế với nó?” Gã vừa nói vừa đi đến chiếc giường đặt cạnh giường Cổ Ly và Thư Mộng, nằm vật xuống. Cổ Ly nhếch nhẹ mày, kéo Thư Mộng nằm xuống giường, ôm nàng vào lòng, cười hí hửng. Thư Mộng thấy thế thì nhướng mày, đã sàm sỡ lại còn cười, đáng ghét! Nàng bấu thật lực vào eo Cổ Ly. Cổ Ly méo miệng vì đau, càng ôm Thư Mộng chặt hơn, an ủi “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mồm hắn nói thế mà mắt thì cứ hấp háy ý cười, Thư Mộng rúc vào cổ hắn mà cắn. Cổ Ly đau quá, bèn ấn mạnh đầu nàng lên cổ mình. Thư Mộng nghẹn thở mà không dám giãy, càng cắn mạnh hơn. Hai người kẻ cắn người ấn, bề ngoài trông thì tình cảm lắm, chàng trai lớn che chở cho chàng trai nhỏ, ai mà biết họ đang chiến nhau trong im lặng. Thuyền đi được khoảng bảy tám ngày, tất cả mọi người trong khoang không ai được thấy mặt trời cả. Cổ Ly và Thư Mộng vốn chưa du ngoạn Thánh Thiên nhiều, chỉ có thể đoán là thuyền xuất phát từ Quan Châu. Đi mấy ngày đêm không ngừng nghỉ, không biết là đến đâu rồi. “Xuống thôi xuống thôi, đến nơi rồi.” Thư Mộng và Cổ Ly đang trao đổi trong im lặng với nhau thì nghe tiếng bọn Đại Tiểu Tích hô lên. Trong lòng cả hai dao động mạnh, họ trao đổi một ánh nhìn rồi theo bọn người kia đi ra ngoài. Ồn ào. Đập vào mắt Cổ Ly và Thư Mộng ngay khi rời thuyền là một bến cảng sầm uất nhộn ngợm, hàng hóa lên xuống thuyền như mắc cửi, cực kì náo nhiệt. Cổ Ly và Thư Mộng liếc nhau, cảnh tượng này khác hoàn toàn với những gì họ hình dung. Cứ ngỡ rằng lênh đênh trên biển nhiều ngày như thế hẳn điểm đến sẽ là một hải đảo. Giờ trông quanh cảnh nơi đây, dân chúng toàn là người Thánh Thiên, hẳn là họ vẫn ở trên lãnh thổ Thánh Thiên. Thuyền đi lâu như thế, không phải ra ngoài biển khơi mà ngược vào trong đất liền, đi sâu vào giữa Thánh Thiên “Đi, đi, lên xe.” Trên bến có sẵn một đoàn xe ngựa chờ đón. Đại Tiểu Tích nghiễm nhiên đóng vai thủ lĩnh, dẫn đầu cả đoàn lên xe. Cổ Ly nắm tay Thư Mộng, Thư Mộng nép sau lưng hắn, sợ sệt hỏi “Các người muốn dẫn bọn ta đi đâu?” Tiểu Tích ngoảnh đầu liếc Thư Mộng một cái, cười “Đến là biết í mà. Chịu khổ mấy ngày, tao biết chúng mày sợ, chịu khó thêm tí.” Thư Mộng thấy Tiểu Tích không chịu nói ra địa điểm, giữ kín bí mật, bèn bóp nhẹ tay Cổ Ly. Cổ Ly lạnh lùng nhìn Đại Tiểu Tích, hừ một tiếng rồi nhanh chóng kéo Thư Mộng lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa tối om om, cửa sổ bị bịt kín hết. Thư Mộng khẽ nhíu mày “Ngươi nghĩ chúng định đưa chúng ta đến đâu?” Cổ Ly ngồi dựa lưng trong toa xe dành riêng cho bọn họ, lười biếng bảo “Bao giờ dừng thì khắc biết.” Thư Mộng nghe thế thì thụi một cùi chỏ về phía phát ra tiếng hắn. Cổ Ly chịu đau cũng không giận, tóm lấy cái tay chìa tới, kéo nàng xích lại, ôm vào lòng. Đã mấy ngày nay Thư Mộng bị Cổ Ly ôm suốt, còn ngủ chung giường, nên giờ hắn ôm nàng cũng chỉ ngọ nguật chút rồi thôi “Ôm mãi chưa đủ à?” Cổ Ly bật cười “Đủ thế nào được? Trời rét căm căm thế này mà không có lò sưởi, chúng nó định cho ta chết rét đây mà. Có lò sưởi thiên nhiên là cô chẳng phải quá tốt ư?” Thư Mộng nghe thế lại tức điên. Trong xe tối quá Cổ Ly không nhìn thấy mặt Thư Mộng, nhưng hắn cảm nhận được tay nàng hung hăng cấu đùi mình. Hắn vừa cười vừa nói “Thôi được rồi, đừng nghịch nữa, nhắm mắt lại cảm nhận sự thay đổi của phương hướng mà xem. Vừa nãy chúng ta đứng ở phía đối diện với mặt trời, hẳn là hướng Tây, nếu vẫn tiếp tục đi về hướng đó, nhiều khả năng bọn chúng sẽ đưa ta đi sâu vào vùng sa mạc hoang vắng nhất Thánh Thiên, không biết ở đó có gì nhỉ?” Thư Mộng vốn còn giận chuyện Cổ Ly bảo ôm nàng chỉ để cho ấm, nhưng lúc này Cổ Ly lại nói như thể dỗ dành nàng trò chuyện, giọng nói, ngữ điệu thật gần gũi thân thiết, Thư Mộng đột nhiên thấy hắn cũng thật buồn cười. Cục tức trong lòng thoáng chốc đã bay biến đâu mất. Nàng tựa trong lòng Cổ Ly, thử cảm nhận phương hướng. Chương 19
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly Thể loại Đam mỹĐiền Văn Tình trạng Hoàn thành Lượt đọc 7,129 Cập nhật 05/10/2021 Cùng đọc truyện Nhà Có Chính Thê của tác giả Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly tại VietWriter Thể loại Hiện đại, sinh tử, cưới trước yêu sau, chủng điền, trạch đấu Độ dài 294 chương + 4 phiên ngoại Vì bản tính chính trực ngay thẳng, Quách Tĩnh Tĩnh một lòng muốn làm một cảnh sát giao thông gương mẫu. Nhưng cũgn bởi vì tính cách đó nên ngày đầu đi làm anh đã đắc tội với một người không nên đắc tội! Vì vậy, anh được ving quang....thôi việc. Ngay tại thời điểm Quách Tĩnh Tĩnh xách túi chuẩn bị trở về quê làm ruộng, một đám người hắc y tới trói cậu, trời xui đất khiến đem cậu lên giường của Hạ Phạm Hành. Vốn cho rằng chẳng qua chỉ là một đêm phóng đãng, không ngờ cơ thể cậu và người thường không giống nhau, không nghĩ tới lại có thêm một đứa nhỏ! Quách Tĩnh Tĩnh Hạ Phạm Hành, tôi căn bản không thích anh, tại sao anh còn muốn cưới tôi? Hạ Phạm Hành cười nhạt một tiếng Không có việc gì, chúng ta có thể cưới trước yêu sau, hơn nữa huống chi thân thể em bây giờ cần có người ở bên chăm sóc, không phải sao? Một năm sau. Quách Tĩnh Tĩnh Hạ Phạm Hành, anh căn bản không thích tôi, tại sao lại không chịu li dị với tôi? Hạ Phạm Hành hết sức tức giận Ai nói tôi không thích em?! Không thích vậy ai cùng em ở cái nơi hoang vắng nghèo nàn đó hơn nửa năm! Advertisement
Edit TPNS Beta Miyuki Hí hí hí, hôm qua xem Junior Masterchef Australia thấy có em làm món nè nhìn ngon quá trời luôn a! Tres leches, ban giám khảo khen nức nở mà mình cũng chỉ muốn tọng vào miệng. Chàng trai lạnh lùng đứng hạng ba vốn im lẵng này giờ, tự dưng lại xen vào “Tôi ở Tây hoa phương bao lâu nay mới gặp anh lần đầu, có phải anh bị chủ bán đi không? Tôi thấy chỉ có trường hợp này thôi, Tây hoa phường chỉ lựa người địa phương, không dùng người ngoài. Thế nên ắt là chủ nhân anh bày mưu cho Tây hoa phường bán giúp nên ông chủ hoa phường mới đưa ra anh thi. Tôi thấy, giờ anh nên cầu nguyện đi, mong rằng kẻ mua anh là người tử tế và thương anh, không thì chẳng được yên thân như trước đâu.” Người từng trải trong trốn phong trần chỉ cần liếc nhìn Cổ Ly là nhận ra hắn có khí chất thanh cao, thân thể khỏe mạnh khác hẳn lũ tiểu quan thông thường, hiển nhiên là không phải chịu khổ. Cổ Ly nghe dứt câu thì sầm mặt lại. Cô nàng Thư Mộng quá lắm, biến hắn thành tiểu quan mặc đồ nữ để mua vui đã đành, còn dám chào bán hắn công khai giữa bàn dân thiên hạ. Việc này mà đến tai những người quen biết, thì nhơ nhuốc hết cả thanh danh. Cổ Ly càng nghĩ mặt càng đen như đít nồi, trợn mắt lườm Thư Mộng, chỉ thiếu điều khạc ra lửa. Thư Mộng thấy Cổ Ly nghiến răng nghiến lợi thì lại mấp máy môi “Dám chơi dám chịu.” Cổ Ly nghiến răng ken két, nghe giá của mình tăng vùn vụt không điểm dừng. Còn cái tên “hộ vệ lạnh lùng” là Diệp thì đang ngồi thụp xuống đất cười sằng sặc. Cổ Ly siết chặt nắm tay, dùng khẩu hình nói với Thư Mộng “Hãy đợi đấy.” Thư Mộng cười đáp “ Được, đợi thì đợi.” “Hai vạn bảy ngàn lượng, đệ nhất mĩ nhân.” Một tay nhà giàu tầm tuổi trung niên ưỡn cái bụng to phèn phẹt, quát lên. Chủ trì cuộc thi thấy gã mua tiểu quan với giá trên trời thì hăng như uống tiết gà, rao lên “Hai vạn bảy ngàn lượng, ai trả cao hơn, còn ai chả cao hơn không? Đệ nhị và đệ tam mĩ nhân đều đã có chủ, giờ chỉ còn đệ nhất mĩ nhân có một không hai, không thể bỏ lỡ, còn ai muốn ra giá không? Nếu không có, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của chúng ta sẽ về với quý ngài kia.” “Bốn vạn lượng.” Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang lời rao của người chủ trì, Thư Mộng ngó nhìn rồi cười. Kẻ ấy là một người đàn ông tầm tuổi ba mươi, trang phục sang trọng, dáng người khôi ngô, có vẻ là người biết võ. Mặt mũi gã trông cũng tạm, phải nỗi đôi mắt ti hí như mắt chuột vừa ác độc vừa dâm tà, hẳn là một kẻ cực tàn nhẫn. “Bốn vạn lượng, vị này trả bốn vạn lượng, còn ai trả cao hơn không? Còn không?” “Bốn vạn năm ngàn lượng, sư cha nhà mày, để tao xem ai dám tranh với đại gia đây.” Gã mập tức giận trừng mắt với kẻ vừa nhảy ra trả giá, xem ra gã quyết phải dành được Cổ Ly. Người đàn ông có gương mặt nham hiểm kia vứt lại cho đối thủ của mình một nụ cười độc địa, bỏ đi thẳng thường. “Bốn vạn năm ngàn lượng, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của chúng ta về tay vị đại gia này.” Người chủ trì thấy không còn ai ra giá thì hùng hồn tuyên bố. Thư Mộng nhìn Cổ Ly vẫn đang cay cú nhìn mình, cười tủm tỉm nói “Thực đáng giá.” Cổ Ly tức muốn hộc máu, đã bán hắn còn nói hắn đáng giá. Cô nàng khôn hồn thì nên biến đi cho khuất mắt, còn không hễ chạm mặt là hắn sẽ cho nếm mùi cả vốn lẫn lãi. Ánh hoáng hôn sau lưng Cổ Ly cũng dần lụi tàn, đèn đuốc được đốt lên, cả một dải dài ven sông Vị lấp lánh đèn hoa, náo nhiệt tưng bừng. Dưới ánh đèn lung linh phủ, Cổ Ly trong màu áo trắng càng mê hoặc hơn. Thư Mộng nhìn hẵn bị dẫn xuống khỏi đài thì bật cười ha ha, rời khỏi thuyền hoa. Gió nhẹ quất lên mặt, mang theo cảm giác rét lạnh đặc trưng của thời tiết về đêm nơi đây, Thư Mộng cùng Tử Dạng cưỡi ngựa dọc theo sông Vị tiến về phía Quan Châu. “Tiểu thư, sao người không nghỉ lại một đêm đã? Giờ mà đi Quan Châu không phải muộn quá rồi sao?” Tử Dạng thắc mắc. Thấy Thư Mộng nãy giờ cứ cười suốt thì Tử Dạng biết nàng đang hả hê lắm, cũng mừng cho chủ nhân. Thư Mộng cho ngựa đi thong thả, đáp rằng “Mình có đến tận Quan Châu đâu. Ta nghe nói cách đây mười dặm có một sơn trang nghỉ dưỡng của nhà họ Cổ. Lần này tự dưng kiếm được bốn vạn lượng, không đến đó mà thư giãn tiêu tiền thì thật có lỗi với bản thân.” Tử Dạng nghe vậy bật cười “Tiểu thư, lần này bán Cổ Ly được bốn vạn lượng, còn tiêu tiền ở Cổ gia, Cổ Ly mà biết được, hẳn là sẽ tức đến chết.” Thư Mộng vô cùng vui vẻ, vụt một cái vào mông ngựa, khiến nó chạy lồng lên rồi cười vang “Hắn chết vì tức, thế là ta nhẹ đầu.” Tử Dạng thấy Thư Mộng phóng vọt đi, cũng bật cười mà chạy theo sau. Lộc cộc, lộc cộc….Thư Mộng và Tử Dạng cho ngựa đi thong thả trên đường cái, chẳng mấy chốc đã thấy sơn trang nghỉ dưỡng lừng danh kia thấp thoáng trước mắt. Đột nhiên có tiếng vó ngựa ầm ầm từ phía sau, Thư Mộng và Tử Dạng liếc nhau, điều khiển ngựa tránh qua một bên. “Thả ta ra. Nhà ngươi to gan thật, dám bắt cả ta à?” Thư Mộng thấy tiếng la tức tối ấy quen quen, bèn ghìm cương, quay đầu nhìn lại. Một con ngựa đang phi nhanh về phía trước, người điều khiển ngựa là một gã đàn ông lực lưỡng. Trong lòng gã là một người đàn ông khác, chân tay anh ta mềm nhũn như chi chi, ngả lên ngực gã kia, hiển nhiên là bị điểm huyết chứ không phải đánh thuốc mê. Thư Mộng thoáng chau mày. “Ngoan nào, cứ nghe lời, lát nữa anh đây sẽ thương chú.” Giọng gã đó vừa độc địa vừa dâm dê. Thư Mộng nghe mà giật mình, chẳng phải chính là thằng cha mặt mày hung ác đấu giá hụt Cổ Ly hay sao. Tiếng vó ngựa càng gần hơn, Thư Mộng căng mắt nhìn, nương theo ánh trăng, người nằm trong lòng gã kia chính là Cổ Ly. Cổ Ly dựa hẳn vào lòng gã đàn ông cưỡi ngựa, trông không có tí sức lực nào. Thư Mộng vừa ngỡ ngàng vừa thắc mắc, rõ ràng Cổ Ly còn có hộ vệ đi theo, làm sao lại bị bắt thế này? Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Trong tích tắc chạm trán, Cổ Ly cũng phát hiện người đứng bên đường là Thư Mộng, chưa kịp ngạc nhiên thì ngựa đã lướt đi. “ Chết tiệt.” Thư Mộng và Cổ Ly còn chưa hoàn hồn thì con ngựa của gã kia đã vấp phải một cành cây to chắn ngang đường mà nó không nhìn thấy do trời quá tối. Gã đàn ông trên lưng ngựa thấy nguy hiểm, vội quắp Cổ Ly bật ra khỏi con ngựa. Gã đàn ông nhìn con ngựa ngã quỵ xuống đất, thấy Thư Mộng và Tử Dạng đứng ngay đấy, ánh mắt gã láo liên đầy toan tính, rồi tức tốc cắp Cổ Ly chạy thẳng lên núi, tốc độ nhanh không thua gì cưỡi ngựa. Cổ Ly thấy Thư Mộng thì im như tờ. Thư Mộng nhíu mày, nhảy xuống ngựa, dặn dò Tử Dạng “Ta đuổi theo đây.” Dứt lời nàng phóng vụt đi. Tử Dạng cuống quýt, khinh công của Thư Mộng giỏi hơn cô nhiều, làm sao mà đuổi kịp chủ nhân. Cực chẳng đã, Tử Dạng vẫn phải buộc ngựa lại, tức tốc đuổi theo. Chương 15
nhà có điêu thê